Đậu Chiêu có lòng nhắc nhở mẫu thân vài câu, nghĩ mà xem, bên kia sương phòng còn có một phòng nha hoàn chưa xử lý xong, mẫu thân cũng đủ đau đầu rồi.
Nàng ngồi dậy, cao giọng gọi:
- Phụ thân!
Nếu mẫu thân đủ thông minh thì nên nhanh trí bế nàng đi tìm phụ thân.
Nếu tổ phụ trách cứ thì chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng, chẳng lẽ tổ phụ còn định so đo với một đứa bé chưa hiểu chuyện?
Nhưng hiển nhiên nàng đã đánh giá cao trí tuệ của mẫu thân, cũng đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình.
Thấy nàng làm ồn, mẫu thân không vui, nhíu mày:
- Muộn thế này rồi sao con bé còn không ngủ?
Sau đó dặn dò Du ma ma:
- Bế tiểu thư xuống đi! Nó làm ta đau đầu quá.
Du ma ma cười áy náy với mẫu thân, nhanh chân nhanh tay mặc quần áo cho nàng:
- Tứ tiểu thư, ngoan nào, Du ma ma bế tiểu thư đi tìm nhũ mẫu! Tiểu thư đừng khóc…
Đậu Chiêu rất muốn học theo mấy người đàn bà thôn quê ở điền trang, lườm mẫu thân một cái khinh bỉ.
Sao mẫu thân có thể ngây thơ như vậy?
Nếu nàng giống mẫu thân thì e là sớm đã bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn.
Đậu Chiêu ôm màn, khóc đòi “phụ thân” nhưng vẫn bị Du ma ma bế ra phòng ấm phía sau.
Không còn mẫu thân, Đậu Chiêu cũng ngừng khóc, ủ rũ để Du ma ma đặt mình trên giường.
Du ma ma yên lặng sửa lại tóc cho nàng, hoảng hốt nhìn Đậu Chiêu, thấp giọng nói:
- Có phải tiểu thư cũng thấy hôm nay có chuyện lạ? Ta muốn lén đi xem, tiểu thư ngoan ngoãn ở đây đợi, đừng ầm ĩ được không?
Đậu Chiêu tỉnh táo lại.
Đúng là chân nhân bất lộ tướng. (Người khôn không để lộ là mình khôn)
Nhìn không ra, Du ma ma lại khôn khéo như vậy.
Nàng mở to mắt, gật đầu như gà mổ thóc.
Du ma ma sửng sốt, sau đó mỉm cười, cảm khái nói:
- Tứ tiểu thư của chúng ta thật thông minh. Còn nhỏ tuổi mà chuyện gì cũng hiểu. Không như thất phu nhân…
Nói tới đây, nàng tự gõ đầu, tự lẩm bẩm:
- Ta nói chuyện này với đứa trẻ con làm gì..
Sau đó xoay người gọi một nha hoàn đi vào:
- Hàm Tiếu, ngươi ở đây với tứ tiểu thư, ta qua Hạc Thọ đường xem sao.
Hàm Tiếu khoảng 17,18 tuổi, tướng mạo đoan chính, dịu dàng cẩn trọng.
Nghe lời Du ma ma nói, nàng rất kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nghiêm nghị đáp “vâng”, vô cùng lanh lợi nói:
- Nếu có chuyện gì con sẽ bảo Song Chi đi gọi ma ma.
Du ma ma hài lòng gật đầu rồi bước đi.
Hàm Tiếu ngồi trên giường với Đậu Chiêu, thấy Đậu Chiêu không khóc không quấy, yên lặng như người lớn thì hơi mỉm cười, dịu dàng hỏi Đậu Chiêu:
- Tứ tiểu thư, ta ru tiểu thư ngủ nhé?
Đậu Chiêu lắc lắc đầu.
Hàm Tiếu càng cười, nói:
- Thế ta chơi dây với tiểu thư nhé?
Chẳng lẽ nàng thích chơi dây lắm sao ?
Đậu Chiêu lắc lắc đầu.
Hàm Tiếu cười nói:
- Thế tiểu thư muốn làm gì?
- Đợi… mẫu thân. Đậu Chiêu nói.
Hàm Tiếu kinh ngạc nhìn Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu không để ý tới nàng, kéo cái gối lớn lại, dựa vào gối rồi ngẩn người.
Hàm Tiếu bật cười, đắp chăn mỏng cho Đậu Chiêu.
Nàng cảm nhận được sự khác thường từ thái độ của phụ thân với mẫu thân, Du ma ma nhìn được sự khác thường từ đâu?
Còn có chuyện gì mà nàng không biết sao?
Đậu Chiêu trầm tư, mắt càng lúc càng nặng.
Không được, phải đợi Du ma ma về.
Nàng phải biết đã xảy ra chuyện gì!
Còn cả Thỏa Nương, rốt cuộc nàng là người thế nào?
Đậu Chiêu lắc lắc đầu, cố gắng tách mí trên với mí dưới ra.
Nhưng qua được mấy giây, mí mắt lại tự tiện nhắm lại.
Không thể ngủ!
Ngủ rồi chưa biết chừng nàng lại quay về mất.
Đến lúc đó, nàng trở về với giấc mộng hoa tử đằng kia thì phải làm sao?
- Hàm Tiếu! Đậu Chiêu cố gắng trợn tròn mắt nói: – Gọi…ma ma!
- Không được! Ta phải ở đây với tiểu thư. Hàm Tiếu nhẹ nhàng xua tay.
- Ta ngoan. Đậu Chiêu nói.
Hàm Tiếu suy nghĩ một lúc, thấy vẻ mặt Đậu Chiêu càng lúc càng kiên định, do dự nói:
- Được rồi, ta đi xem Du ma ma đang làm gì?
Sau đó gọi Song Chi vào. Song Chi là tiểu cô nương mặt tròn tròn, nàng lặng lẽ ngồi cùng Đậu Chiêu.
Chỉ chốc lát, Hàm Tiếu đã quay trở về.
- Tứ tiểu thư, Du ma ma và phu nhân đến chỗ lão thái gia.
- À!
Đậu Chiêu bảo Hàm Tiếu đi tìm Du ma ma.
Bất luận thế nào Hàm Tiếu cũng không nghe :
- … Bị phát hiện, nô tỳ không chết cũng bị lột da.
Điều này cũng đúng.
Đậu Chiêu từng quản gia, biết sự lợi hại của việc này.
Nàng chỉ có thể chờ Du ma ma và mẫu thân trở về, hận vì sao mình lại bị trói tay trói chân chứ không giống trong giấc mơ có gốc hoa tử đằng, muốn làm gì thì làm.
Thời gian dần trôi qua, mẫu thân và Du ma ma còn chưa thấy bóng dáng, cuối cùng mí mắt Đậu Chiêu đã dính vào nhau không thể kéo ra nổi.
Nàng chìm vào giấc nồng.
Dường như chỉ trong nháy mắt, lại như đã cả ngàn năm trôi qua, Đậu Chiêu tỉnh lại.
Nàng không chút suy nghĩ, vội nhảy dựng lên.
Có người ở bên cạnh hô:
- Tứ tiểu thư.
Đậu Chiêu mở to mắt, thấy Song Chi đang mỉm cười.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn ở trong mơ.
Nàng tỉnh táo lại, hỏi Song chi:
- Hàm Tiếu? Mẫu thân? Du ma ma?
- Hàm Tiếu bị Du ma ma gọi đi.
Song Chi cười mặc quần áo vào cho Đậu Chiêu, lại tiểu nha hoàn bưng nước ấm vào.
Trong phòng lại trở nên náo nhiệt.
Lúc này Đậu Chiêu mới phát hiện, trời đã sáng bảnh.
Nàng híp mắt hỏi Song Chi:
- Hàm Tiếu ở đâu?
Song Chi cười nói:
- Ở chỗ lão thái gia.
Nói xong cảm thấy bên rèm cửa bị vén ra một chút, có người đang nhìn vào trong.
Nàng trầm giọng, khẽ quát:
- Ai ở ngoài rèm, lén lút cái gì?
Lập tức có một tiểu nha hoàn vén rèm cửa lên.
Người sau rèm lộ rõ, bất an vặn vẹo tay:
- Ta, ta tìm tứ tiểu thư…
Sau đó cao giọng hét lớn:
- Là tứ tiểu thư nhờ ta hỏi chuyện giúp nàng…
Đậu Chiêu theo tiếng nhìn ra, thấy Hương Thảo.
Nàng hơi động lòng, cao giọng gọi:
- Hương Thảo.
Song chi và tiểu nha hoàn đều hoang mang nhưng vẫn cho Hương Thảo đi vào.
Hương Thảo đắc ý vênh mặt với hai người, chân chó chạy tới trước mặt Đậu Chiêu, khép nép nói:
- Tứ tiểu thư, Thỏa Nương mà tiểu thư nói, ta đã tìm được rồi.
Nói đến đó, ngữ khí hơi nhẹ xuống, ánh mắt lại nhìn nàng chờ mong.
Đậu Chiêu hơi mỉm cười.
Lúc ở Tế Ninh phủ, nha hoàn như vậy nàng thấy nhiều rồi.
Vì có thể trở nên nổi bật, chỉ cần có chút hi vọng thì các nàng sẽ dùng hết sức để nắm bắt.
Nàng cũng không quá phản cảm với những người như vậy?
Nếu ai cũng đều an phận thủ thường thì cuộc sống còn cần gì đến sự phấn đấu?
Chẳng qua Hương Thảo hành sự quá nóng nảy, gửi hết hi vọng cho đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện, không biết mưu tính sâu xa, xem xét thời thế. Nhưng nàng vẫn phải cảm ơn Hương Thảo. Bằng không nàng sao có được tin tức của Thỏa Nương?
Đậu Chiêu nói với Song chi:
- Thưởng! Hương Thảo!
Song Chiêu ngập ngừng.
Dù là chủ nhân thì tứ tiểu thư hình như cũng hơi… ít tuổi!
Có nên báo cho thất phu nhân biết không?
Nàng cân nhắc, thấy mắt Hương Thảo sáng lên, đã hành lễ cảm ơn Đậu Chiêu, sau đó đến trước mặt Đậu Chiêu, líu ríu nói:
- Thỏa Nương là tiểu nha hoàn ở phòng giặt đồ hậu viện, là thất phu nhân mang về sau lần đến chùa Đại Từ dâng hương. Ta phải hỏi rất nhiều người trong phủ mới tìm được nàng. Tiểu thư tìm nàng có chuyện gì? Có cần ta gọi nàng tới cho tiểu thư? Nàng rất dễ gần. Ở phòng giặt đồ những chuyện nặng nhọc nàng đều không nề hà, mọi người ở đó đều rất thích nàng. Sau khi ta hỏi thăm, các nàng đã dẫn ta đi tìm Thỏa Nương…
Đậu Chiêu hiểu ra.
Có thể là nha hoàn bên cạnh mẫu thân hay nàng thì đều là những vú già có uy tín trong Đậu phủ, sao có thể biết được nha hoàn thô lậu của phòng giặt đồ? Như vậy, Thỏa Nương là nha hoàn thô lậu ở Đậu phủ, năm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng không chứng kiến, chỉ là về sau nghe người ta nhắc lại mà thôi. Cái này cũng giải thích được vì sao lời của Thỏa Nương lại không khớp với thực tế…
Mắt nàng giật giật.
Sự thật!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện xảy ra trước mắt đều là sự thật?
Thế thì nàng đang ở đâu?
Một số suy nghĩ lúc trước đã xem nhẹ, giờ lại xoay vần trong đầu, làm cho Đậu Chiêu hết hồn, người lạnh toát.
Có một tiểu nha hoàn chạy vào.
- Song Chi tỷ tỷ, không hay rồi.
Thần sắc nàng rất kích động như thể gặp phải kẻ thù mạnh.
- Hạc Thọ đường xảy ra chuyện rồi.
Đậu Chiêu động lòng.
Song Chi vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Lúc Thất gia ở kinh thành bị một nữ nhân mê hoặc. Muốn lấy nữ nhân kia về, còn mời tam gia của Đông phủ đến nói đỡ. Lão thái gia giận dữ, cầm kiếm đòi giết thất gia đó!
Mặt nàng trắng bệnh. Đám nha hoàn trong phòng rối lên:
- Sau đó thì sao?
- May mà tam gia chưa đi, cản được lão thái gia.
Tiểu nha hoàn nói:
- Nhưng thất gia quyết tâm muốn lấy nữ nhân kia về, trời đông giá rét nhưng quỳ gối trên tuyết trắng xin lão thái gia đồng ý. Kết quả, thất phu nhân tìm đến, thất gia lại cầu xin thất phu nhân khiến thất phu nhân giận muốn chết. Không chỉ không đồng ý còn khóc mắng thất gia là kẻ vong ân phụ nghĩa, đến lão thái gia cũng không cản được. Tam gia thấy thể thì bảo Đại Phúc lén mời tam phu nhân đến.
- Khó trách Hàm Tiếu tỷ tỷ bị Du ma ma gọi đi rồi không thấy tăm hơi!
- Chẳng lẽ nữ nhân kia xinh đẹp hơn thất phu nhân?
- Rốt cuộc thì lão thái gia có đồng ý cho nữ nhân kia vào cửa không?
- Thế thì trong nhà lại thêm một chủ nhân sao?
Đám nha hoàn bảy miệng tám lưỡi bàn tán, không ai để ý đến Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu ngây người ngồi đó, vô cùng hoảng sợ.
Từ khi nàng quản lý việc bếp núc của phủ Tế Ninh hầu cho đến khi trở thành đương gia vẫn luôn rất nghi ngờ. Tam bá phụ là người quản lý công việc của Đậu phủ, là trưởng bối được mọi người tôn kính, sao có thể năm ngày ba lượt đến điền trang thăm một người thiếp vốn ít khi liên quan đến Đậu gia như tổ mẫu (bà nội)?
Thì ra ông đi thăm nàng.
Thỏa Nương nói, mẫu thân bị ép tự tử.
Là người nói đỡ cho phụ thân, lòng ông hẳn rất áy náy với nàng nên mới như vậy?
Đậu Chiêu nhớ lại ánh mắt tam bá phụ nhìn mình.
Trong sự từ ái còn có mấy phần xót xa.
Còn cả di chúc sau khi ông qua đời, để lại hết cho nàng những bức họa, thư pháp của danh nhân đời trước mà ông sưu tầm được.
Khi đó họ Đậu còn chưa ở riêng, tam bá phụ không có tài sản riêng, để lại cho con đẻ là anh em Đậu Phồn Xương, Đậu Hoa Xương cũng chỉ là mấy nghiên mực và đá ngọc thạch.
Nàng vẫn nghĩ đó là vì tam bá phụ rất thích mình.
Có thể thấy, thứ nhìn được không nhất định là sự thật, nghe được cũng không nhất định là sự thật, thậm chí cảm nhận được cũng không nhất định sẽ là sự thật.
Đậu Chiêu ấm ách nói:
- Ta muốn… Thỏa Nương!